Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

Posted by Unknown On 22:39
Ghế phòng chờ Xuân Hòa với mọi người là chiếc ghế tiện ích trong những phút giây chờ đợi. Nhưng với nhân vật trong câu chuyện này, đó là chứng nhân tình yêu.


Như mọi người đều biết, ở phòng chờ bệnh viện, cơ quan, sân bay... thường xuyên sử dụng những chiếc ghế phòng chờ Xuân Hòa một cách phổ biến bởi chất lượng bền bỉ cũng như giá thành hợp lý, tiện ích cho người sử dụng. Nếu như với những người bình thường, chúng chỉ là những sản phẩm tiện ích trong cuộc sống thường ngày thì với nhân vật chính trong câu chuyện này lại là một chứng nhân tình yêu.


Cả hai người đều cùng quê tại vùng đất mỏ Quảng Ninh. Anh là một kĩ sư quản lý công trường tại một nhà máy ở Uông Bí. Nhà anh cũng không phải là quá giàu có nhưng bố mẹ đều là giáo viên nên rất gia giáo, nghiêm khắc. Còn chị cũng là con nhà nền nếp. Tuy nhiên, chị học trung bình nên quyết định không học đại học mà theo nghề làm tóc, trang điểm. Bởi chị đam mê  với cái nghề làm đẹp cho con người. Hai anh chị quen nhau qua bạn bè người yêu chị gái họ của chị. Sau thời gian tìm hiểu, nói chuyện với nhau, họ yêu nhau và trở thành 1 phần cuộc sống của nhau từ khi nào không biết.

Họ trở thành một phần cuộc sống của nhau ( ảnh minh họa )

Tình yêu của họ nó chỉ đơn giản là những ngày anh đi làm về, ghé qua quán của chị thăm chị hoặc đưa nhau đi ăn, đi chơi cùng bạn bè. Là những dòng tin nhắn chia sẻ về cuộc sống, quan tâm lẫn nhau như bao đôi lứa khác. Tình yêu chẳng giông tố, có giân hờn, có vui buồn, nghe tưởng chừng không mãnh liệt. Nhưng nó đi vào tim của họ thành sự quen thuộc, thành thói quen, thành những cội rễ bám chặt vào tim, vào tâm hồn. Họ yêu nhau nhiều. Thật sự rất nhiều dù họ chẳng phải tình đầu, cũng chẳng phải toàn màu hồng. 

Họ thật sự rất yêu nhau ( ảnh minh họa )

Vì cùng quê nên khi họ yêu nhau được mấy năm, bố mẹ anh cũng biết về chị. Họ luôn tỏ ra không hài lòng. Bởi vì bố mẹ anh có định kiến với con gái làm nghề tóc, làm đẹp. Vì họ cứ khư khư quan niệm rằng những người con gái ấy có tính trăng hoa, đò đưa. Nhưng chỉ anh hiểu chị là người đoan trang, ngoan ngoãn. Nhất là cái ngày anh dẫn chị về chính thức ra mắt gia đình, bố mẹ anh đã tỏ thái độ rất gay gắt, ngay lúc ngồi uống nước. Mẹ chị đã ý tứ thẳng mặt rằng " Gia đình bác gia giáo lắm. Chẳng biết là có hợp với mấy người làm tóc, gội đầu, mat-xa đỏng đảnh, chim bướm không nữa". Câu nói như vết dao đâm thẳng vào tim chị. Nước mắt chị rơi vô thức ngay lúc ấy. Nước mắt lã chã, chị cố kìm tiếng nấc " Dạ. Cháu hiểu rồi ý bác ạ. Nhưng nhân cách và đoan chính con người nó không ở nghề họ làm. Con người cháu, cháu không hổ thẹn. Cháu xin phép. " Rồi chị ra về.

Chị ra về trong nước mắt và tủi thân ( ảnh minh họa )
Anh định đuổi theo nhưng bố mẹ chửi mắng ko cho. Từ đó, họ nhất quyết ra mặt ngăn cản, thậm chí dọa sẽ từ mặt anh nếu anh còn yêu chị. Anh vẫn nhất định bảo vệ tình yêu với chị. Một lần vì can ngăn, áp lực với anh nhưng anh vẫn giữ tâm ý, mà mẹ anh ngất xỉu. Đưa vào viện mới biết mẹ anh mắc bệnh tim. Sau sự việc ấy, anh trăn trở vô cùng. Chị vì thương anh, không muốn anh vì mình mà khó xử chọn giữa chữ hiếu, chữ tình. Chị giấu mọi suy nghĩ, tính toán trong đầu...
Chị ra sân ga, lòng nặng trĩu nỗi day dứt không yên, Chị sẽ đi. Chị đi vào Sài Gòn và biến mất khỏi nơi này. Khi nào quên được anh, quên được nỗi tủi thân, chị sẽ can đảm mà quay lại. Ngồi trên chiếc ghế phòng chờ, chị chẳng thể khóc nổi 1 giọt, chỉ lặng thinh, chỉ nge tim đang rất đau. Rồi chị thiếp đi bởi những mệt mỏi, bởi bao đêm thức trắng. Một giấc ngủ. Khi chị tỉnh dậy. Một người ngồi cạnh chị, một người cho chị tựa vao bờ vai. Thân quen lắm. Hơi thở ấy. Sự vững chãi ấy. Sự quen thuộc ấy. Là anh. Chính là anh mà. 

Một người cho chị tựa vai vào...chính là anh

" Ngủ tiếp đi em. Tàu có chạy thì em cũng không đi được đâu. Vai anh chắc mà tay anh cũng khỏe, đủ để giữ em lại. Ở lại mà làm vợ anh rồi chăm sóc mẹ anh nữa kìa. Định đi đâu chứ." Chị không kịp hiểu điều gì. Rồi chị khóc. Nước mắt khô hốc trên nỗi đau lại tan chảy mà òa ra. Chị khóc, khóc vì hiểu chị chẳng thể rời bỏ anh, chẳng thể thiếu anh. Thì ra em gái chị vì quá thương chị đã nói cho anh biết chị sẽ đi. Nghĩ tới sẽ lạc mất chị trên dòng đời này, anh sợ, anh thật sự biết mình cần chị thế nào. Anh đã quỳ xuống, lần đầu tiên, để xin bố mẹ hãy chấp nhận chị. Chẳng thể ép uống con cái và chứng kiến anh đau khổ, bố mạ anh đã gật đầu. Sau đó, anh chị cưới nhau. Mấy năm sau có con, anh mua được nhà riêng, anh chị mua hết nội thất trong nhà bằng Xuân Hòa từ bàn ghế Xuân Hòa, đến cái cầu là cũng Xuân Hòa nốt. Vì anh chị bảo, đó là chứng nhân tình yêu mà. Không có chiếc ghế phòng chờ ấy, chắc gì đã giữ được nhau.

Cuối cùng, anh chị đã giữ được nhau bên đời

Một câu chuyện thật ý nghĩa đúng không. Phải biết hy sinh và can đảm bảo vệ tình yêu đến cùng dù có bao khó khăn. Tìm được nhau đã khó, giữ được nhau tròn đời còn khó hơn biết mấy. Nhưng hãy giữ khi còn yêu. Bạn cũng hãy thử sử dụng nội thất Xuân Hòa và xem mình có những kỉ niệm tình yêu nào bên đó nhé. Đón đợi chuyện tình yêu ghế bar Xuân Hòa sắp được ra đời nữa nhé.
Liên hệ tư vấn và hỗ trợ mua hàng:

Địa chỉ: Tầng 1 tòa nhà N09 B2 khu đô thị mới Dịch Vọng

Điện thoại: 04 62 52 95 95 - Fax: 04 62 82 27 92

0 nhận xét:

Đăng nhận xét